Từ nhỏ đến lớn, mình luôn là đứa trẻ cố tỏ ra mạnh mẽ, mình nghĩ, đó là sự che đậy tốt nhất cho trái tim dễ tổn thương. Lúc gặp chuyện không vui sẽ nói không có gì, lúc tuyệt vọng thường thủ thỉ với bản thân mình sẽ chịu được, lúc mệt mỏi muốn khóc sẽ đợi đến lúc trời tối mới dám vỡ òa. Người khác sẽ chỉ thấy mình vui vẻ và kiên cường.
Như vậy, họ mãi mãi không có cơ hội dè bỉu mình, làm mình buồn bã. Mình cảm thấy, sống như vậy đôi khi mệt mỏi, nhưng lại an toàn kì lạ. Vậy mà thế giới này vẫn cứ tàn nhẫn đến vô tình, kiên trì bào mòn lớp vỏ ngụy trang của mình.
Một ngày nọ, khi nỗi cô độc đã chiếm hết từng tế bào, mình thấy kiệt sức. Mình phải thừa nhận rằng bản thân rất cần nơi để dựa dẫm. Thật mong thật mong sau này, sẽ tìm được một người đem lại cho mình cảm giác an toàn. Không cần phải giả vờ nữa.
Người nào đó, cùng mình già đi. Nắm chặt tay mình qua cơn bể dâu của một kiếp người.
Tags
SƯU TẦM