Đôi khi chúng ta yêu một người, chỉ vì một thứ mà chúng ta đã tìm thấy tình cờ trong lần đầu gặp gỡ. Ấn tượng về một người từ quá khứ lớn hơn tất cả những thứ được xây dựng và chắp vá sau đổ vỡ và tổn thương.
Nhưng, nếu thứ chúng ta đã tìm thấy vĩ đại hơn tất cả, thì tại sao lại thất vọng khi thời gian thổi tàn đi những điều không còn mới mẻ? Chúng ta thích một người chỉ cần một lý do, nhưng lại dễ dàng ghét một người vì vô vàn tác động.
Nên xuyên suốt trong cuộc đời của chúng ta là những cuộc gặp gỡ và chia ly, để bàng bạc trong nhau chỉ là những dư âm của sự lỡ làng, chúng ta yêu rồi để thua… vì thích một người thì chỉ cần một, nhưng bỏ một người lại vì rất nhiều.