Em không cần mạnh mẽ,
Oằn mình dưới bão giông.
Sống hiên ngang như vậy
Mệt mỏi lắm, biết không?
Em không cần yếu đuối,
Chẳng thể thiếu một người.
Nếu không bờ vai tựa
Thì ngã sao, em ơi?
Em không cần cố chấpTỏ ra mình đáng thương.
Vì một người không tốt,
Phải suốt đời cô đơn?
Em chỉ cần sống thật,
Rơi nước mắt khi buồn,
Vẫy tay chào hạnh phúc,
Không ngoảnh đầu vấn vương.
Giữa trăm điều giả tạo,
Mong em cứ thản nhiên.
Như một cành cỏ dại,
Luôn đón nắng, cười hiền.