Bạn chỉ là lên nhầm chuyến xe mà thôi,...

 Không phải không có ai yêu tôi, mà những người có chủ đích đến với tôi đều không đủ chân thành để khiến tôi rung động. Người thì hời hợt quá, người thì nhạt nhẽo quá, người thì lại cho tôi thấy thứ họ muốn chinh phục và sở hữu không phải là tâm hồn tôi.

Tìm người thật dạ yêu con người mình, thương những điều thuộc về mình không phải dễ. Tôi có thể gật đầu yêu bừa một ai đó, nhưng rồi sẽ ra sao? Rồi sẽ cảm thấy không hợp, thấy thất vọng vào đối phương và dần mất đi niềm tin vào tình yêu giữa cái thế giới quá nhiều điều giả tạo này.
Vì vậy, tôi quyết định bước chậm rãi một chút, tìm hiểu kỹ càng một chút. Chừng nào có ai đó khiến tôi cảm thấy nhất định phải bước cùng họ trong đời thì tôi mới mở trái tim mình ra. Như tôi đã từng nói, sẽ không ở bên một người mình có thể sống cùng, mà phải ở bên một người mình không thể sống thiếu. Như ai đó đã từng nói, “thà cô đơn, chứ không dối lòng... thà nuối tiếc, chứ không tạm bợ...”
Du Phong.

--------------
𝑮-𝒎𝒐𝒓𝒏𝒊𝒏, 𝒉𝒂𝒗𝒆 𝒂 𝒃𝒆𝒂𝒖𝒕𝒊𝒇𝒖𝒍 𝒅𝒂𝒚
Khi những chặng đường từng qua đã đủ đầy sóng gió, người ta không thèm những cảm xúc thăng trầm thất thường, họ cần một cảm giác an yên và bình lặng.
Tình yêu không phải là không khiến người ta mệt nhọc. Những thứ có khả năng mang đến hạnh phúc luôn đồng thời khả năng khiến người ta đau khổ. Tình yêu làm giàu đẹp tuổi trẻ bao nhiêu thì cũng gây ra chừng ấy đau khổ bấy nhiêu.
Những người bước qua đời nhau, không ít thì nhiều cũng từng một lần khiến người ta cảm thấy mỏi mệt, thấy muốn khép lòng. Yêu càng nhiều, đôi lúc người ta càng sợ. Vì những giận hờn, những nghi ngờ, những lần cãi vã lẫn chia tay đã từng bao lần rút hết sức lực và khiến người ta như kiệt sức.
Một lúc nào đó, tuổi trẻ sẽ qua, người ta sẽ thôi những mộng mơ trước đó. Đi qua đủ những trải nghiệm, dường như ai cũng sống thực tế hơn.
Người ta khó có thể yêu một cách lãng mạn, khó có thể yêu không toan tính khi đầu óc đã hiểu đủ sự đời. Và tình yêu đôi khi không đơn thuần là chuyện của hai trái tim cùng nhịp đập nữa.
Nhiều điều khác sẽ khiến cho người ta thấy còn yêu đương không phải là thứ quan trọng nhất. Bởi cuộc sống mưu sinh hằng ngày luôn bề bộn, bởi thế giới ngoài kia còn chưa vô vàn thứ tươi đẹp mà bản thân chưa từng khám phá.
Thế giới của một người không thể rộng lớn và không thể không cạn kiệt như những chân trời ngoài kia. Những thứ như đam mê, như lẽ sống, như việc đi tìm mình… đôi lúc sẽ khiến người ta rời xa ý tưởng xem một người là tất cả.
Nhưng dù bao nhiêu tuổi, người ta vẫn cần một người bên cạnh. Khi những người quan trọng nhất trong đời vốn đã gắn bó từ lâu ắt sẽ có ngày lần lượt không còn bên cạnh, người ta cần một điểm tựa không đổi. Người ấy sẽ luôn để dành cho mình một cái nắm tay đi giữa phố đêm, sẽ luôn dành một bờ vai khi mỗi lần cần tựa, sẽ luôn người lắng nghe và cảm thông những cảm xúc vụn vặt từng ngày. Dù là trẻ hay già, người ta luôn cần một cảm xúc được yêu thương, trân trọng.
Đó chẳng phải là ‘bạch mã hoàng tử’ như thời trẻ người ta hay mơ mộng, đó chẳng phải là chàng trai có vẻ ngoài hào nhoáng, đó chẳng phải là người có màn tỏ tình khiến toàn thành phố đều biết. Đó chỉ là người khiến bạn cảm nhận được tình yêu sâu sắc, tĩnh lặng từ những điều ít ồn ào nhất.
Người ta không còn thời gian cho sự thử, cho sự đi tìm mà cần điều chắc chắn.
Chẳng còn thể nào yêu vì đẹp, chẳng thể nào yêu vì một phút xao lòng, chẳng thể yêu vội vì cần một người gọi là người yêu nữa. Yêu một người hiền lành, tử tế, người ta không còn nơm nớp một ngày bị phản bội, một ngày phải buông tay, một ngày phải chịu những đắng cay không mong đợi. Cảm giác cứ lo lắng về một điều đáng sợ có thể xảy ra bất cứ lúc nào còn hoang mang hơn cả việc trực tiếp trải qua điều ấy.
Người ấy mang nhiều nét cảm giác hơn về một gia đình. Khi cha mẹ già đi, gia đình mà người ta từng lớn lên hẳn có một ngày không còn nguyên vẹn. Rồi người ta cũng cần một mái ấm cho mình, cần một căn nhà nhỏ với giàn hồng trước ngõ, mơ về những đứa trẻ thơ với gian bếp sực nức mùi thơm.
Có thể không yêu điên cuồng nhưng sẽ thương bền bỉ. Trưởng thành, trái tim ai cũng bị xoay quần bằng hàng vạn bão giông ngoài cánh cửa, họ chẳng cần ai khiến trái tim thêm loạn nhịp.
Người ta cần nhiều nhất vẫn một bến đỗ cho họ cảm giác an toàn, nơi mọi bão giông nằm lại sau cánh cửa. Thứ cho họ cảm giác rằng, dù cả thế giới có quay lưng, dù một ngày họ mất tất cả, vẫn còn một điều cuối cùng ở lại.
Chẳng cần hai người xem nhau là thế giới, chỉ cần nắm tay nhau bình yên vượt qua năm dài tháng rộng trên thế gian này.
- Sưu tầm -

Long DK

💝H

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn