Trên mạng có một câu như thế này: "IM LẶNG LÀ TIẾNG KHÓC LỚN NHẤT CỦA MỘT NGƯỜI."
Có nghĩa là, một người khi im lặng là bởi vì để xóa đi các góc độ của cuộc sống, là một sự thỏa hiệp với thế giới, đây chính là một chuyện thật sự rất thảm thương.
Rực rỡ mà không chói mắt, dịu dàng nhưng lại rất mạnh mẽ. Để người khác nhìn rõ còn hơn là để người khác xem thường.
Lúc còn trẻ tuổi, rất thích cãi nhau với người khác, lại rất quan tâm đến cái nhìn của người khác về mình, gặp phải chút chuyện cũng muốn tìm người khác mà than vãn.
Sau này, dần dần lớn lên, nhận ra bản thân mình càng ngày càng thích cảm giác im lặng hơn.
Không hề lập tức cãi nhau với người khác, tôi dần dần hiểu rõ, không phải ai cũng sống trong cùng một đại dương, mà là từng trải qua những việc khác nhau, tam quan cũng bất đồng, nhìn nhận một sự việc cũng sẽ khác nhau.
Tư tưởng giống nhau thì sẽ ở cùng nhau, tư tưởng bất đồng thì sẽ toan tính với nhau.
Đừng đem tất thảy hỉ nộ ái ố của bản thân gửi gắm cho người khác. Nếu ở cạnh người mà bạn cảm thấy thoải mái thì cứ vậy mà ở cạnh, còn nếu cảm thấy mệt mỏi, thì hay chọn im lặng, chậm rãi rời xa họ.
Cuộc sống vốn đã khó khăn như vậy, thì bạn cũng không cần phải ép buộc bản thân phải làm hài lòng ai, nghe theo ý ai.
Trong cuộc sống có khó khăn thì cũng không cần thiết phải đi tìm ai đó kể khổ. Bởi vì khó khăn của bạn chỉ có bản thân bạn là người hiểu rõ. Nói cho nhiều thì chỉ khiến người khác cảm thấy rằng bạn là người đạo đức giả, chi bằng tìm một nơi yên tĩnh, tìm một chuyện khiến bản thân vui vẻ, tự mình chữa vết thương, yên lặng vui vẻ.
Chung quy, đời này, chúng ta rồi sẽ gặp qua rất nhiều người, mà hiện tại, mỗi một người xuất hiện trong đời bạn đều có một ý nghĩa khác nhau.
Người yêu bạn sẽ cho bạn ấm áp và dũng khí; Người bạn yêu sẽ dạy bạn học được cách yêu và sẻ chia; Người bạn không thích, sẽ dạy bạn cách khoan dung và tôn trọng; Người không thích bạn sẽ dạy bạn cách tự suy ngẫm và trưởng thành.
Đời người tựa như một chuyến du lịch, có người xuống xe ngay tại nơi này, có người xuống ở trạm kế tiếp, có thể cùng nhau đi cùng một đoạn đường đã là một đoạn duyên phận.
Khi người đi cùng bạn muốn tạm biệt, thì cho dù không muốn thì trong lòng cũng phải cảm kích, học cách buông bỏ sau đó vẫy tay nói tạm biệt.
Trong thế giới này, chúng ta đều là những lữ khách qua đường, có rất nhiều người, rất nhiều chuyện mà chúng ta chẳng thể nào làm chủ được.
Những ngọn núi và những con sông đều có thể bị lãng quên, mặt trăng và mặt trời vốn dĩ không hề liên quan với nhau. Thế gian này, cuối cùng thì chúng ta cũng phải đi một mình, nghĩ như vậy mới có thể hạnh phúc hơn.
Thấu rõ mọi chuyện chi bằng cứ vậy mà hờ hững.
Nửa đời đã trôi qua, bạn càng ngày càng im lặng, bất quá là đã hiểu, có rất nhiều chuyện không hề quan trọng như bạn nghĩ, suy nghĩ một chút, thế là lựa chọn im lặng.
Rất lâu trước kia, có một vị quốc vương muốn tìm một câu nói, mà có thể khiến cho những người vui vẻ nghe xong liền đau khổ, những người đau khổ nghe xong có thể vui vẻ. Ngài tốn rất nhiều thời gian để hỏi rất nhiều người, nhưng đều không tìm được. Cho đến buổi tối của một ngày nọ, trong mơ có một học giả nói với ngài một câu "Tất cả rồi sẽ qua thôi!"
Kiếp người tựa như một giấc mộng, thế sự xoay vần, cho dù là tốt hay xấu, thì cũng chẳng có gì là mãi mãi.
Đối với những chuyện không rõ ràng khó có thể buông bỏ, thì im lặng chính là vũ khí tốt nhất, thời gian là một liều thuốc giải tốt nhất, tất cả rồi sẽ thành quá khứ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi cực kỳ thích câu nói này: "Không quan tâm hơn thua, nhàn nhã ngắm hoa nở hoa tàn, thoải mái trông mây cuộn mây tan ngoài trời*."
(T/N: ý chỉ những người hờ hững, dễ thích nghi)
Nó hầu như đã trở thành châm ngôn cuộc sống của tôi. Mỗi khi tôi thấy đau lòng hay khó khăn, bị người khác hiểu lầm, công việc không thuân lợi, tôi sẽ dùng những lời này để bản thân cố gắng hơn:
Một đời người có hơn mấy chục năm, bây giờ chúng ta cứ luôn để tâm mà tính toán, có được hay không, bất quá thì cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong dòng sông dài vô tận của cuộc đời mà thôi.
Có lẽ vài chục năm sau, khi quay đầu nhìn lại, tất thảy đều thoảng qua như mây khói, hoàn toàn không đáng để chúng ta canh cánh trong lòng.
Quãng đời còn lại, hãy tự nói với bản thân rằng, có được thì hài lòng, mất đi rồi thì cũng phải bình tĩnh, mỗi một việc xảy ra trong đời đều phải im lặng bình thản, lặng lẽ mỉm cười.
Bạn thích sự im lặng, chẳng qua là bởi vì càng ngày càng trưởng thành.
{Trans: Dưa}
#skybooks